“Người mẹ ấy đã m//ất đi hai đứa con – tất cả những gì thiêng liêng và quý giá nhất trên đời”

“Người Mẹ Mất Hai Đứa Con”
Người mẹ ấy đã mất đi hai đứa con – tất cả những gì thiêng liêng và quý giá nhất trên đời.
Không còn tiếng gọi “mẹ ơi”, không còn vòng tay bé nhỏ mỗi chiều về…
Có nỗi đau nào xé lòng hơn thế…

Tôi tên là Thu. Năm nay 47 tuổi.
Người ta bảo tôi có khuôn mặt hiền, ánh mắt lúc nào cũng buồn như thể mang trong mình điều gì chưa kịp nói ra.
Thật ra, có những nỗi buồn không thể nói – chỉ có thể sống cùng nó, mỗi ngày.

Ngày ấy, tôi có hai đứa con trai: thằng lớn tên Phúc, nhỏ tên Nam.
Phúc 10 tuổi, ngoan ngoãn, học giỏi. Nam 6 tuổi, nghịch ngợm, luôn làm anh nó cười.
Nhà tôi không giàu, nhưng tiếng cười của hai đứa con khiến mọi khó nhọc đều hóa nhẹ.

Chồng tôi mất sớm trong một vụ tai nạn công trình.
Tôi gồng mình vừa làm, vừa nuôi con, tin rằng trời thương, sẽ không lấy đi thêm gì nữa.

Nhưng tôi đã lầm.

Buổi trưa mùa hạ năm đó, trời oi như đổ lửa.
Hai anh em xin phép đi ra đồng thả diều.
Tôi đang giặt đồ, quay lại dặn với:
– Đừng ra bờ mương sâu nhé!
Phúc cười, dạ một tiếng rồi chạy đi, tay kéo Nam theo.

Chỉ vài giờ sau, hàng xóm hớt hải chạy về:
– Chị Thu ơi, hai đứa nhỏ… rơi xuống mương rồi!

Tôi lao đi, chân như không chạm đất.
Dòng mương vốn hiền lành ngày nào giờ đục ngầu.
Người ta vớt được Phúc trước – nó vẫn ôm chặt Nam trong tay, khuôn mặt tím tái, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Tôi gào đến khản tiếng.
Giữa bầu trời rực nắng, tiếng tôi vang lên lạc lõng:
– Trả con cho tôi! Làm ơn trả con cho tôi đi!

Nhưng dòng nước không bao giờ trả lại thứ nó đã lấy.

Tang hai đứa con liền nhau, nhà tôi trắng khăn.
Người ta đến viếng, nói đủ lời an ủi:
– Thôi chị ạ, con chị có số…
– Rồi thời gian sẽ nguôi ngoai…

Nhưng làm sao nguôi?
Làm sao một người mẹ có thể quên được hai tiếng “mẹ ơi” biến mất mãi mãi chỉ trong một buổi trưa?

Tôi lang thang khắp xóm, ra bờ mương, ngồi nhìn dòng nước. Có lúc tôi muốn nhảy xuống theo chúng, nhưng mỗi lần nhìn di ảnh con cười, tôi lại dừng lại.
Tôi sợ, nếu chết đi, ai sẽ thắp cho con một nén nhang?

Thời gian trôi, người ta bảo tôi đi bước nữa. Nhưng tôi lắc đầu.
Mỗi ngày, tôi vẫn giữ nguyên căn phòng nhỏ – hai chiếc giường, hai chiếc balo, hai chiếc áo đồng phục.
Mùi của con vẫn còn trong từng thớ vải.

Có lần, một đứa trẻ hàng xóm chạy vào, cười giòn:
– Cô ơi, con lỡ làm rách áo, cô khâu giúp con nha!
Giọng nó giống Nam đến kỳ lạ. Tôi bật khóc, khâu mà tay run bần bật.
Thằng bé ngơ ngác, rồi vòng tay ôm tôi, nói:
– Cô đừng khóc, con xin lỗi.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: nước mắt không khiến con mình quay lại, nhưng lòng nhân có thể khiến tim mình thôi hóa đá.

Tôi bắt đầu nhận giữ trẻ cho xóm.
Ngày đầu, có bé gái 3 tuổi, cứ sợ người lạ, khóc ngằn ngặt.
Tôi dỗ:
– Nín đi con, mẹ đây.
Nó nín thật, rồi ôm cổ tôi ngủ say.
Tôi thấy lòng mình ấm lại, như có hơi thở của hai đứa con quanh quẩn đâu đây.

Từ đó, căn nhà nhỏ lại có tiếng cười.
Mỗi sáng, lũ trẻ ùa đến, gọi tôi là “mẹ Thu”.
Tôi biết mình không thể sinh thêm con, nhưng hóa ra, làm mẹ… không chỉ dành cho người có ruột thịt.

Mười năm trôi qua, tôi vẫn ra bờ mương vào mỗi chiều rằm, thả xuống hai bông hoa trắng.
Có lần, một đứa bé hỏi:
– Cô thả hoa cho ai thế ạ?
Tôi mỉm cười:
– Cho hai thiên thần của cô. Họ đang ở một nơi xa, chắc cũng đang mỉm cười nhìn chúng ta.

Gió thổi, sóng nước gợn lăn tăn như lời đáp.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ hết đau. Nhưng tôi học được cách sống cùng nỗi đau, như cách người ta sống cùng vết sẹo – nó không biến mất, nhưng dần bớt rát.

Đêm nào tôi cũng thắp nhang, khẽ nói:
– Mẹ ổn rồi, các con đừng lo. Mẹ không còn sợ nước nữa, vì mẹ biết nơi đó, các con vẫn đang bơi, vẫn đang cười.