Suárez tự trồng hầu hết rau củ và trái cây phục vụ khách lưu trú và mới đây đề xuất với hàng xóm một dự án nông nghiệp sinh thái chung để đạt “tự chủ lương thực” cũng như xây dựng “văn hóa chống phong tỏa”.
Theo ông, người Cuba phải học cách trồng thực phẩm thay thế và tận dụng cả những phần cây từng bị bỏ đi. Ông đưa ra một loại quả khiêm tốn gọi là “dứa chuột”, kích cỡ như quả quất, mọc trên những bụi cây dại. Suárez và bếp trưởng của khách sạn, Elieser Jardinez, đã biến loại quả này thành món ăn sáng chua ngọt và món tráng miệng cao cấp cho bữa tối. Trong khi một quả dứa truyền thống giá 250 peso chỉ đủ cho tám người, một bó lớn dứa chuột giá 100 peso có thể phục vụ 33 người. “Đây là một thành công tuyệt đối và giải quyết một vấn đề lớn cho tôi” Suárez nói.
Nhưng, hệ luỵ của phong tỏa thì không thể né tránh. Tỷ lệ lấp đầy phòng đã giảm từ khoảng 85% xuống 50%. Khách châu Âu – nguồn thu chính của ông giảm mạnh và dự kiến sẽ tiếp tục giảm trong thời gian tới.
Quản lý La Hiedra, José Leandro Suárez Suárez, cháu trai 20 tuổi của Reinaldo, nói rằng toàn Santiago không có nổi một quả trứng. Đối với một người làm dịch vụ lưu trú, việc không thể phục vụ trứng là một sự xấu hổ.
Ở một khách sạn du lịch tại Havana vài ngày trước, nhân viên phục vụ cũng báo tin thiếu trứng với vẻ buồn bã pha lẫn xấu hổ. Reinaldo Suárez đã phải liên hệ với một số khách sắp tới, nhờ họ mua trứng mang theo khi xuống Santiago để cung cấp cho La Hiedra. Hai chục quả trứng ở Havana có thể tiêu tốn khoảng một nửa mức lương trung bình hàng tháng do nhà nước trả.
“Mỗi ngày bạn đều phải có thêm các kỹ năng sinh tồn. Bỗng nhiên hôm nay không có trứng, rồi mất điện, mất nước, không còn cả giấy vệ sinh. Mỗi ngày là một cuộc chiến để giữ cho thứ bạn trân trọng, điều bạn đang theo đuổi… tiếp tục sống.” Ông dừng lại rồi nói thêm “Nhưng cuối cùng, vẫn có một điều rất đẹp: Một con người mới mỗi ngày, tự tái tạo và vượt qua thực tại.”
“Kẻ diệt đói’
Cách Santiago vài dặm, ở vùng ngoại ô nông thôn, Leandro NaunHung, 45 tuổi, linh mục của giáo xứ Công giáo San José Obrero, đang tìm cách dẫn dắt giáo dân mình bước vào một cuộc “tái tạo”. Không có nhà thờ riêng, vị linh mục đưa các buổi lễ tôn giáo, thực phẩm giàu đạm và những hoạt động xây dựng cộng đồng đến với người dân ở các khu vực hẻo lánh trải rộng hàng trăm dặm.
“Chúng ta phải tự biến đổi mình, rèn luyện khả năng chống chịu để đối mặt với nó và không để nó đè bẹp ta,” NaunHung nói khi ông lên đường trên chiếc Toyota bán tải cũ kỹ. Ông lo rằng người dân đang quá bận rộn để tồn tại đến mức dần mất khả năng tưởng tượng về một tương lai.
Đi bất cứ đâu, NaunHung cũng mang theo một hũ mà ông gọi là mata hambre – “kẻ diệt đói” và một túi đầy thìa nhựa. Đó là hỗn hợp đặc quánh từ hạt và ngũ cốc rang xay trộn với mật ong, giống như một loại thanh năng lượng tự chế. Chỉ cần vài thìa là có thể thay thế một bữa ăn, ông nói, “có thể dự trữ và dùng khi mất điện, vào những lúc khó khăn.” Ông múc từng thìa phát cho người đi bộ dọc đường, cho bất kỳ ai bụng đói.