Hàng ngày, bà cùng ông đi làm, hỗ trợ đánh vữa, pha màu, cầm màu,... cho ông vẽ. Về nhà, ông chỉ ngồi một chỗ còn bà nấu cơm, giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Đến bữa cơm, bà phải gắp thức ăn vào bát cho chồng. Rồi việc đi vệ sinh, tắm rửa, gội đầu, mặc quần áo của ông Huyền cũng đều phải có sự hỗ trợ của bà Thuận. Ông ngứa ở đâu thì cũng là bàn tay bà Thuận gãi cho chứ ông chẳng gãi được. Buổi tối đi ngủ, hai vợ chồng nằm xa nhau, mỗi người một góc để tránh chạm vào bộ móng tay.
Chỉ riêng việc mặc áo cho ông Huyền cũng mất 10-15 phút. Bà Thuận phải làm thêm một hàng cúc ở cánh tay để việc mặc áo cho chồng dễ dàng hơn. Thế nhưng mỗi lần mặc áo, ông Huyền cũng phải cúi người, giơ cao tay, rồi nhẹ nhàng từng chút một mới xong. Những hôm ông có việc phải đi làm từ sáng sớm thì phải mặc áo từ tối hôm trước cho đỡ vội.
Có lúc việc mặc áo khó khăn, ông cáu lên với vợ. Bà Thuận cũng bực mình, nói chồng cắt bộ móng tay đi cho đỡ vướng víu.
Nói thì nói vậy, nhưng rồi 33 năm qua, một tay bà Thuận chăm sóc cho chồng. Dân làng cũng có người nói ra nói vào, nhưng bà Thuận bảo: “Chồng mình chứ ai?”.