Thở dài, như muốn trút bớt nỗi đau đè nặng trong lồng ngực suốt hơn một ngày qua, ông Chí, kể lại: “Cách đây hai ngày, con dâu tôi – cháu X., đưa con trai út về tắm rửa cho bà nhà tôi. Vợ tôi bị liệt hai năm nay, cứ cách ngày là con dâu lại về chăm bà. Nó ngoan và hiền lắm…”.
Hôm ấy, chị X. nói sẽ cùng chồng và hai con có chuyến đi biển nghỉ mát. Con trai ông – anh V.A. – cũng gọi điện dặn bố không cần chuẩn bị đồ ăn như mọi khi: “Hai hôm tới nhà con đi chơi, bố đừng mang gì lên nhé!”.
Vì công việc bận rộn, các con thường không kịp nấu nướng, ông Chí hay chuẩn bị thực phẩm mang lên, nghe con dặn, ông gật đầu đồng ý, nghĩ đơn giản rằng các con đi chơi rồi sẽ về.
“13h30 hôm 19/7, V.A. còn gọi video cho em nó, bảo đang chơi ở biển. Vậy mà chưa đầy vài giờ sau, tôi nghe tin có tàu bị lật ở Hạ Long”, ông nghẹn giọng.
Ông Chí ngồi lặng lẽ sau khi tiễn khách đến viếng các con ra về.
Ban đầu, ông không nghĩ đó là tàu chở gia đình mình, vì chỉ biết các con đi chơi biển với đồng nghiệp ở xí nghiệp xe buýt, chứ không rõ cụ thể địa điểm. Nhưng linh cảm có điều chẳng lành, bữa cơm tối hôm ấy ông nuốt không trôi. Đúng lúc đó, một người họ hàng ở Hạ Long gọi báo: Tàu của các con ông gặp nạn, sống chết chưa rõ.
“Nghe xong, tôi bủn rủn tay chân. Gọi ngay cho bên thông gia cách nhà chừng 3km, rồi tôi cùng hai người nhà X. và ba người bạn thân của V.A. tức tốc thuê xe xuống Hạ Long ngay trong đêm, lúc hơn 21h30…”, ông Chí kể.
Rạng sáng 20/7, ông Lê Trung Chí cùng người thân có mặt tại khu vực nhà xác ở Quảng Ninh để nhận dạng nạn nhân trong vụ lật tàu. Khi nhìn thấy thi thể con dâu và cháu trai út, ông gục ngã. Dù đau đớn tột cùng, ông vẫn hy vọng con trai cả và cháu nội lớn còn sống.
Thế nhưng, đến 4h30 cùng ngày, phép màu không xảy ra. Lực lượng chức năng gọi ông đến để xác nhận thêm hai nạn nhân – con trai ông, anh V.A., và cháu trai lớn. Thi thể họ được bọc trong bao vải trắng. Nhân viên đưa cho ông một chiếc túi, bên trong là chiếc đồng hồ quen thuộc mà con ông vẫn đeo. Lặng lẽ đeo chiếc đồng hồ lên tay, ông Chí nuốt nước mắt, thu xếp đưa cả gia đình con trai về Hà Nội.
Chuyến du lịch định mệnh ở Hạ Long khiến cả gia đình ở Hà Nội thiệt mạng - 2
Chiếc đồng hồ là di vật anh V. A. để lại được ông Chí đeo trên tay.
“Tôi từng là bộ đội, chiến đấu với lính Mỹ bao năm, không sợ bom đạn, chẳng sợ chết. Nhưng khi nhìn con cháu mình nằm đó… tôi không trụ nổi”, ông Chí nghẹn ngào.
Giữa nỗi đau như từng nhát dao cứa vào tim, ông Chí vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh. Con cháu đã ra đi, ông tự nhủ mình phải lo tang sự cho trọn vẹn. Ông bàn với gia đình thông gia, quyết định đưa các nạn nhân về an táng tại quê nhà ngay trong ngày, không nấn ná.
Theo tục lệ địa phương, tang lễ thường kéo dài đến chiều mới đưa đi chôn cất. Nhưng ông Chí muốn làm nhanh gọn trong buổi sáng, để con cháu được yên nghỉ sớm, cũng là để chính ông sớm thoát khỏi cảm giác khủng khiếp đang gặm nhấm tâm trí từng giờ.
Bốn xe cứu thương lần lượt chở thi thể của bốn người trong gia đình con trai ông từ Hạ Long trở về. Ông Chí ngồi trên một xe cùng thi thể con trai cả. Chuyến xe đẫm nước mắt. Suốt quãng đường, ông không dám nhìn sang bên cạnh, chỉ nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay.
“Tôi từng đưa nó đi học, chở nó đi làm. Nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày đón con về trong tình cảnh như thế này…”, ông nói, giọng như tắc lại nơi cổ họng.